Điệp khúc “tích cũ, chiêu trò mới”, những điều không đợi vẫn đến, cần tỉnh táo, đề cao cảnh giác
Với sự ra đời và trở thành hệ thống trên thế giới, CNXH đã làm cho CNĐQ và các thế lực thù địch “mất ăn mất ngủ”, buộc chúng phải tìm mọi cách chống phá, “nhổ cái gai chọc vào mắt mình”; cản trở ước muốn trở thành “bá chủ thế giới”, “danh giá của một siêu cường”.
Để thực hiện mục tiêu xóa bỏ CNXH, CNĐQ và các thế lực thù địch đã không từ bỏ một âm mưu, thủ đoạn thâm độc nào, từ việc thực hiện biện pháp vũ trang, phát động các cuộc chiến tranh xâm lược chống CNXH, đến việc thực hiện các biện pháp “phi vũ trang”, tiến hành những “cuộc chiến tranh không có khói súng”, ráo riết thực hiện âm mưu, thủ đoạn, hoạt động “diễn biến hòa bình” để thủ tiêu các đảng cộng sản, “chiến thắng CNXH không cần chiến tranh”.
Liên Xô và các nước XHCN ở Đông Âu được CNĐQ xem là “địa bàn lý tưởng” để thực hiện “diễn biến hòa bình” và chúng đã thành công. Do sai lầm về đường lối chính trị, xa rời quần chúng nhân dân và vi phạm những nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mác – Lênin, Đảng Cộng sản Liên Xô và các Đảng Cộng sản ở các nước Đông Âu đã mắc mưu “diễn biến hòa bình”, tự sụp đổ, tự đánh mất quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội; thành quả cách mạng giành được bằng xương máu của nhân dân và quân đội đã bị kẻ thù chà đạp, tước mất. Nhân dân Liên Xô và nhân dân các nước Đông Âu đã lâm vào tình cảnh nội chiến, loạn lạc và chiến tranh liên miên, cuộc sống của hàng triệu người dân vô cùng khốn khổ, lầm than.
Âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” rất đa dạng, luôn được cải biến, làm mới, vừa trắng trợn vừa tinh vi, vừa công khai vừa lén lút “ngầm và sâu” cốt là “giành chính quyền”, “thu phục quần chúng”, “chiếm đoạt giới trẻ và trí thức”. Trong đó, các thủ đoạn chủ yếu, được kích hoạt mạnh mẽ, tán phát, lan truyền nhanh nhất là:
– Xuyên tạc, bôi đen lịch sử; phủ nhận bản chất khoa học, cách mạng của chủ nghĩa Mác – Lênin; bôi nhọ, hạ thấp uy tín, vị thế, danh dự của các đảng cộng sản, các lãnh tụ của đảng cộng sản; xuyên tạc bản chất và thành tựu của CNXH, tuyên truyền, ca ngợi CNTB hiện đại.
– Phong tỏa, bao vây, cấm vận, cô lập về kinh tế; đồng thời, triệt để khai thác, sử dụng chiêu bài viện trợ kinh tế để “mua chuộc, lấy lòng dân”, gây sức ép lên chính quyền; thao túng bộ máy đảng, nhà nước; từng bước làm chuyển hóa nền kinh tế, xã hội, văn hóa XHCN theo con đường TBCN.
– Triệt để sử dụng các chiêu bài về tự do, dân chủ, nhân quyền, đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập; các vấn đề về dân tộc, tôn giáo để tăng tần suất chống phá, gây kích động, tạo mâu thuẫn trong nội bộ, cố tình chia rẽ đảng cộng sản với nhà nước XHCN; đảng, nhà nước với nhân dân, quân đội và công an.
– Lôi kéo, mua chuộc các phần tử bất mãn, thoái hóa, biến chất, những người có quan điểm đối lập với đảng cộng sản; tập hợp, xây dựng, cài cắm lực lượng chống cộng từ bên trong bộ máy đảng, nhà nước, chính quyền địa phương và trong dân cư; thực hiện các chính sách bơm tin giả, đồn thổi nhiều thông tin sai trái, độc hại để lừa gạt nhân dân.
Những thủ đoạn nêu trên là khá điển hình trong một chuỗi hành vi chống phá CNXH, được CNĐQ và các thế lực thù địch sử dụng, tán phát, lan truyền trên internét, mạng xã hội nhằm tác động toàn diện vào các lĩnh vực đời sống xã hội, từ kinh tế, chính trị, đến quốc phòng, an ninh, đối ngoại; phối hợp trong với ngoài để tạo thúc đẩy nhanh “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ đảng cộng sản, nhà nước và nhân dân, làm cho các nhân tố “xa lạ CNXH”, phản động “mọc lên như nấm trong lòng chế độ XHCN” đến mức CNXH bị mọt ruỗng từ bên trong, không còn đứng vững nên tự sụp đổ.
Để có cuộc sống hòa bình, hạnh phúc, chúng ta đã phải đánh đổi bằng máu xương, mồ hôi, nước mắt và công sức của nhân dân ta, dân tộc ta
Đối với Việt Nam, từ sau thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, đặc biệt từ sau khi chế độ XHCN theo mô hình Xô viết ở Liên Xô sụp đổ đến nay, CNĐQ và các thế lực thù địch đã xác định nước ta là một trọng điểm chống phá vì Việt Nam là nước XHCN đầu tiên ở Đông Nam Á, một trong những ngọn cờ đầu của phong trào giải phóng dân tộc, chống thực dân, đế quốc ở khu vực Đông Nam Á. Hơn thế nữa, trong Chiến lược toàn cầu phản cách mạng của CNĐQ, Việt Nam có vị trí chiến lược hết sức quan trọng về địa – chính trị, địa – kinh tế và địa – quân sự. Cùng với đó, chống phá Việt Nam, CNĐQ muốn tìm kiếm thắng lợi tinh thần để “khôi phục” danh dự của nước lớn bị bại trận; làm sụp đổ “biểu tượng chiến thắng của Việt Nam” trong con mắt bạn bè quốc tế. Vì vậy, “diễn biến hòa bình” đã trở thành một trong bốn nguy cơ đe dọa độc lập dân tộc và CNXH ở nước ta mà Đảng đã chỉ ra từ năm 1994, đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
Sự thâm độc và nguy hiểm của “diễn biến hòa bình” là ở chỗ nó “đánh thẳng vào lòng người” bằng biện pháp gây “chiến tranh tâm lý”, “chiến tranh gián điệp”, “ngoại giao thân thiện” để bóp nghẹt về kinh tế, sai lầm về đường lối chính trị, bị “phi chính trị hóa” lực lượng vũ trang’ “phi đảng” trong nhân dân ta, làm cho không ít người ảo tưởng về lòng tốt của CNTB, ca ngợi không công cho CNTB…, “quay lưng lại với chế độ XHCN”, cho rằng Đảng, Nhà nước ta đã “mọt ruỗng từ bên trong”; thông qua “nghe đài địch”, những phần tử bất mãn bị kích động chống phá, đã phủ nhận các “nhân tố XHCN ở nước ta”, mất niềm tin vào Đảng, Nhà nước, chế độ XHCN. Họ đã bị mua chuộc, nên a dua, tòng phạm, theo đuôi kẻ xấu, làm đủ các chiêu trò do các thế lực thù địch xui khiến để thực hiện âm mưu tiến công “hòa bình” vào CNXH, giúp CNĐQ và các thế lực thù địch hoàn thành mục tiêu “không đánh mà thắng”. Luận điểm “diễn biến hòa bình” là tốt, cớ sao phải phòng, chống nó là sai lầm về nhận thức, ấu trĩ về chính trị, ngộ nhận về lòng tốt của CNTB, cần vạch trần sai trái, phải bác bỏ, không thể chấp nhận.
Chúng ta đều biết khi áp dụng “diễn biến hòa bình” vào Việt Nam, CNĐQ và các thế lực thù địch đã không “bê nguyên xi công thức cũ” mà tiến hành tổng kết qua nhiều thập kỷ chống phá CNXH, kỳ tích đánh sập chế độ XHCN ở Liên Xô và các nước Đông Âu, “rút kinh nghiệm” khi thực hiện “diễn biến hòa bình” ở Việt Nam. Chúng đã và đang: Tìm mọi biện pháp, kể cả biện pháp “dã man nhất” để chuyển hóa nội bộ Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam thông qua các chiêu bài đấu tranh chính trị, bạo loạn lật đổ để cướp chính quyền; thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ ta, kết hợp với bạo lực chính trị phản cách mạng, loạn lật đổ chế độ XHCN, tước quyền lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước; đẩy mạnh chuyển hóa bên trong và bên trên: Đảng, Nhà nước, Quốc hội; thổi phồng những hạn chế, khuyết điểm từ quản lý kinh tế, văn hóa, xã hội, đến phòng, chống dịch Covid-19, lấy nó làm cái cớ để khuếch đại, thổi phồng hạn chế, khuyết điểm thành sai lầm nghiêm trọng, cố tình gây hoang mang, làm mất niềm tin của nhân dân; tạo sóng gió trong lòng xã hội Việt Nam. Qua đó, triệt để lợi dụng những sai lầm và sự phản bội của những người lãnh đạo cao nhất trong Đảng và Nhà nước ta để chuyển hóa, lái nước ta đi theo con đường TBCN, có lợi cho chúng. Đây là những biện pháp được chúng xác định và đặt ở vị trí hàng đầu, rất quan trọng để xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, đánh sập chế độ XHCN ở Việt Nam hiện nay.
Lúc này, tỉnh táo nhận thức đúng bản chất, âm mưu, thủ đoạn, hoạt động và tác hại của “diễn biến hòa bình”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong mưu đồ chống phá Việt Nam của các thế lực thù địch là rất quan trọng. Đây là cơ sở khoa học để không mắc mưu “diễn biến hòa bình”; là tiếng gọi từ trái tim, mệnh lệnh của cuộc sống; là yêu cầu cấp bách, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu phải bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch hiện nay.
Giá từng ngày sống trong hòa bình, hạnh phúc thật đắt bởi nó phải đánh đổi bằng xương máu, mồ hôi và nước mắt của nhân dân ta, cả dân tộc ta. Cho nên cảnh giác cao với âm mưu, thủ đoạn, hoạt động “diễn biến hòa bình” là cách tốt nhất để chúng ta tự bảo vệ Tổ quốc XHCN, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân; bảo vệ thành quả cách mạng, tự bảo vệ gia đình và cuộc sống hòa bình, hạnh phúc của chúng ta. /.
Theo Hương Sen Việt